Con người ai mà không một lần đau khổ trong tình yêu, và Hắn cũng vậy, rồi sau này ThấtTình Website có thể bị copy ra nhiều bản khác giống như trò chơi Tam sao thất bản nhưng những nỗ lực mà hắn đã làm cho T và cho THẤTTÌNH Group chắc chắn sẽ không bao giờ phai nhạt. Dù mai này T yêu ai đi nữa Hắn vẫn luôn thật lòng cầu chúc cho T và người đó sống thực sự hạnh phúc.
Thời đó gã hay lang thang trên con đường từ Trường THPT Quỳnh Lưu 2 về nhà, nơi mà gã và người ấy đã đi về cùng nhau suốt 3 năm học Phổ Thông để viết lên những dòng suy tư.
Có lẽ gã cố viết lại những gì còn gọi là cảm xúc sau một mối tình dài, một mối tình mà nhiều khi gã đã lấy nó làm lý tưởng để sống, để phấn đấu. Người chê hắn dở hơi có, người bảo hắn lãng mạn cũng có nhưng có lẽ những người đang cố gắng lắng nghe và chia sẻ với gã chắc chắn là không nhiều.
Nhưng thôi kệ, hắn vẫn đi vẫn viết vẫn cảm nhận cái cuộc sống xô bồ xung quanh theo cách riêng. Ít ra hắn nghĩ rằng hắn đang thật thà với chính mình, với chính mối tình đã từng nâng niu bởi đơn giản hắn vẫn giữ lại trong mình thật nhiều hoài niệm.
Đọc thơ hắn... buồn.
Ai không hiểu bảo gã khéo tạo cảm xúc nhưng họ đâu biết nơi xa kia rừng đang thay lá còn cuộc sống quanh hắn đang đổi màu. Những màu hồng chuyển thành màu xám. Ánh hào quang của của niềm vui không đủ kéo hắn lại khi một mình, khi đêm xuống, khi mưa rơi. Hắn yếu đuối, thiếu thực tế. Có lẽ... Nhưng ai bảo ông trời khéo sinh, khéo đưa hắn đến những ngã rẽ như vậy.
Trong mắt không ít bạn bè hắn chẳng thể là người đau khổ về tình yêu. Hắn chẳng thanh minh nhưng họ đã nhầm. Yêu ai mà không đau, những tia nắng mong manh của quá khứ cứ dội lại, hắn nhói đau, nỗi đau thực sự của kẻ thất tình. Hơn một lần hắn tự nhủ mình nhớ đi để mà quên, để rồi lại sống như ngày xưa nhưng âu sao mà khó.
“Gọi tên người đó, rồi mãi mãi mình xa” – hắn đã từng nghĩ thế. Nhưng hắn lại chẳng thể thực hiện được, vẫn là một khoảng cách lớn từ suy nghĩ đến hành động. Cứ lang thang những con đường, chạm vào những ký ức băng giá, tất cả đã xa! Rồi thời gian trôi, những lo toan của cuộc sống xa nhà kéo hắn lại với hiện thực.
Hắn tự nhủ phải sống với các hoài niệm ngày xưa, dẫu sao hắn cũng đã từng có một tình yêu đẹp, không nên để nỗi buồn quá lấn át đi những gì thiêng liêng ấy. Gã vẫn làm thơ, khi cảm xúc chẳng thể cô đọng thành những giọt buồn như vậy hắn lại viết. Viết như cho hết thời gian.
Viết ra, nói chuyện, hắn cởi được lòng mình. Hắn vẫn làm thơ nhưng không còn thất vọng như xưa, xen vào đó đã là nhiều hơn những niềm tin khát khao. Có lẽ hắn đang nhận thức lại được và không muốn sự day dứt là nấm mồ chôn vùi cho ánh sáng của tương lai.
Đêm nay, một Noel nữa lại đến, hắn không về để chung vui với gia đình và bạn bè bởi lẽ hắn không dám đối mặt với người đó và trả lời những câu hỏi của bạn bè về tình cảm của hắn với T, Giờ này năm trước thì hắn đang háo hức chờ đến giờ họp mặt với bọn bạn và quan trọng là thổ lộ những tình cảm của hắn cho T biết, 7 giờ, rồi 8 giờ, 11 giờ và 12 giờ T vẫn không đến mặc dù bọn bạn đã họp và chiều ngày hôm đó hắn đã cố gắng thuyết phục T đi chơi. Lại thất bại,
Để rồi hôm nay hắn đau xót ôm quá khứ về ngày Noel hôm nay. Hắn muốn viết cho T một lá thư, đúng vậy bởi lẽ suốt 3 năm học phổ thông hắn chỉ viết cho T đúng 2 lá thư, lá đầu tiên lại đau khổ nhât bởi lẽ hắn viết trong tuyệt vọng vì những ngày học cuối cùng hắn bị thằng Hữu,1 trong những đứa bạn thân lôi ra ngoài ghế đá hỏi:
- Mày đã biết tin gì chưa?
- Tin gì? Hắn vẫn điềm nhiên
- Tao nghe nói T có người yêu rồi
vẫn cười, thực ra thì hắn muốn vồ vập lấy hỏi dồn dập nhưng chẳng lẽ lại yếu đuối như vậy, hắn trả lời:
Tao cũng biế Thằng Hữu tiếp:
Tao cứ tưởng mày chưa biết. Ơ nhưng mà sao cái thằng này biết tin người mình yêu có người khác và vẫn dửng dưng, Thật tao cũng bó tay với mày luôn đấy .
Hắn ngồi cười một mình khi thằng Hữu thở dài bỏ đi.
Nhớ lại ngày đầu lớp 10 đang chân ướt chân ráo bước vào lớp văn thì bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của một cô bạn, và không ngần ngại hắn bước đến làm quen. Hồi đó gã là một người vui tính (Bạn bè nói như vậy) dễ hòa đồng, chỉ có mấy ngày mà để lại nhiều ấn tượng trong con mắt của những người bạn mới. Hắn còn nhớ như in một lần hắn ốm báo hại mấy bàn ngồi cạnh đó cứ nhức nhối khó chịu vì không được cười (?), bạn bè nháo nhác kéo đến thăm, hắn đã chú ý khi có một cô bạn đã cố nán lại về sau cùng chỉ để nhét vội vào tay hắn một bức thư. Và đó là lần đầu tiên hắn nhận được thư của 1 người con gái, trong thư nói rất nhiều tỏ rõ sự thân quen và quý mến lắm, nhưng mà hồi đó hắn không nghĩ được như bây giờ hắn vẫn rất vô tư và xem đó như là một tình bạn bình thường thôi.
Năm 11, khi mà suy nghĩ của hắn đã chín chắn hơn, hắn bắt đầu cảm thấy rung động thực sự với T vì những điểm rất dễ thương, nhưng có một điều mà hắn không biết (và cho đến bây giờ cũng không biết luôn) đó là phân vân liệu T có yêu mình thực sự không nữa, hắn luôn đặt ra câu hỏi như vậy nhưng thực tế lúc đó lại làm hắn tin rằng T đã có tình cảm với hắn.
T đi học xa nhà nên phải ở trọ, cũng gần nhà hắn nên suốt 3 năm học trừ những khi có việc đột xuất hoặc nghỉ ốm còn lại lúc nào cũng bước bên T mỗi khi trống tan trường bao nhiêu buồn vui và dự định hắn đều tâm sự với T, hắn còn nhớ có lần trời mưa một mình trần trụi đi dưới mưa thì T bảo
- Cầm lấy áo mưa mà về cho khỏi lạnh Nhưng hắn bảo không cần đâu, thế là ngay lập tức bị T mắng cho 1 trận là Anh hùng rơm rồi gì gì đó, Hắn cười! .
Ngày hôm sau hắn ốm thật. Nhưng vẫn cái dáng nhỏ nhắn ấy ân cần hỏi han hắn và xin lỗi chuyện hôm trước.
Lần nào hắn nhờ T ghi bài là lần đó hắn lại tỉ mỉ ngồi lật từng trang để xem T có nhắn lời nào với mình không, Vẫn không đối diện sự thật hắn chỉ nhận được những từ trong các bài hát mà thôi, hắn vẫn tin rằng 2 đứa đã yêu nhau nhưng đến bây giờ hắn vẫn luôn trách mình sao không nói ra tình cảm đó, rất đơn giản vì hắn nghĩ rằng bây giờ hai đứa đang còn phải lo học tập và nếu như T yêu hắn thì có thể chờ đến khi hai đứa tốt nghiệp xong mới nói ra cũng chưa muộn mà.
Cứ như vậy càng ngày tình yêu của hắn đối với T càng sâu đậm cho đến cuối năm 11 hắn nhận được 1 dòng chữ trong 1 bài hát mà hắn với thằng Hải thường ca trên lớp :
Còn gì đâu người hỡi chia tay là hết!! .
Hắn đâm ra hoảng, chẳng lẽ là đã hết rồi sao, một mối tình học trò tuyệt đẹp.
12 lớp hắn phải chuyển đi mỗi đứa một góc do nhà trường phân ban để ôn thi ĐH cho tiện nên thời gian gặp T chỉ là những lần đi về cùng nhau. Những nỗi lo cuối cấp đã cuốn hắn và mọi người lao vào học tập quên cả thời gian cho đến ngày thằng Hữu lôi nó ra và hỏi chuyện,
Đêm đó hắn thức và nghĩ lại những ngày tháng cùng nhau những năm lớp dưới. Muộn còn hơn không hắn lấy hết can đảm viết cho T lá thư đầu tiên để nói cho T biết những tình cảm của hắn hi vọng những lời thằng Hữu nói là không đúng.
Một ngày, rồi 2 ngày trôi qua kể từ khi hắn gửi thư T vẫn không có biểu hiện gì, gặp nhau vẫn nói chuyện bình thường, đến ngày thứ 3 hắn đựơc Kiều Oanh bạn cuả hắn và T đưa cho một bức thư, hắn hỏi thì Kiều Oanh bảo đó là thư của Hiền (cũng là một người bạn trong nhóm của hắn), Hắn biết thừa là lá thư của T nhưng Kiều Oanh và bạn bè sợ hắn đau khổ đột ngột nên nói vậy.
Hắn chạy như bay về lớp và bóc ra để đọc – lá thư đó cho đến bây giờ hắn vẫn còn giữ và đã thuộc lòng từng câu từng chữ những lời nói hắn như nghẹn ngào khi đọc nó:
“hãy xem T như một người bạn thân thân thiết thiết..” . Hắn không tin, như òa lên trong những đắng cay, bước ra ghế đá ngồi một mình cho đến khi nhận ra sân trường vắng ngắt và ngồi bên cạnh hắn là thằng Hữu, thằng Thắng im lặng như chia buồn cùng hắn. Tự nhiên hắn thấy mình yếu đuối quá hắn đứng dậy nói với mấy đứa là chẳng có chuyện gì đâu và cả bọn mới lục đục kéo nhau về.
Hắn vẫn không tin những lời T viết trong thư, chẳng lẽ những ngày qua hắn sống bằng ảo tưởng thôi ư?
Chẳng lẽ T không có tình cảm với mình… Rồi hắn quên đi chuyện đó để cố gắng thi cho tốt, năm nay là một kỳ thi cam go và khó khăn theo phương thức mới,
Hôm Liên hoan lớp cũ hắn vẫn gặp T, vẫn nói chuyện bình thường như chẳng có chuyện gì xẩy ra vì hắn không muốn T lo nghĩ nhiều để chú ý cho kỳ thi được tốt.
Đêm đó cùng với những gương mặt thân quen năm 11 hắn ngồi uống rượu, hắn đã phá bỏ lời hứa với 1 người bạn. Hắn uống thật nhiều tưởng chừng như không có từng nào rượu có thể lấp được dạ dày của hắn, ở ngoài kia T vẫn ngồi đó cùng với nhóm bạn của hắn, hắn biết T vẫn luôn nhìn hắn. Tự nhiên hắn thấy mình nhục nhã quá, chỉ vì một lời chia tay mà hắn quên đi bản thân hắn, quên đi bao dự định của hắn.
Ngày thi cũng đến, hắn phải phải đi thi ở xa. Ngày thứ thứ nhất hắn làm bài cũng tạm, chiều hôm đó lang thang trên mạng (Hắn là kẻ nghiện net) bắt gặp T cũng online, lần này hắn quyết định đối diện (cho dù là qua mạng) hỏi T cho rõ .
- Mình có chuyện muốn nói với T
- Linh nói hay là để T nói trước
- Vậy T nói đi…
Và T đã nói ra cho dù đây là lần thứ 2 hắn nghe những lời đó. Choáng váng và đau khổ vội Sign out và đứng dậy trở về nhà trọ.
Đêm đó hắn lấy ảnh của hắn và T, bức ảnh duy nhất 2 người chụp với nhau suốt 3 năm vào Ngày tổng kết ra và ngậm ngùi. Lần đầu tiên hắn khóc, khóc vì một người con gái. Hắn tự nhủ đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn như vậy.
Đến hôm nay khi trường lớp và bạn bè, thầy cô chỉ còn là trong ký ức, hắn theo học ngành CNTT ngành học mà hắn mơ ước với hi vọng lập nghiệp sau này và để chứng tỏ cho T biết hắn không yếu ớt và thiếu nghị lực chút nào.
Nhớ lại phản ứng của hắn viết cho T hắn ân hận quá, hắn đã nói mà không nghĩ rằng T chỉ thích nhà giàu và đẹp trai mà bỏ hắn (ngớ ngẩn ^_^).
Cuộc sống xa nhà đã làm cho hắn trưởng thành hơn. Hôm nay đêm Noel đọc lại thư của T hắn thấy ân hận vô cùng, Muốn gửi đến T một lời xin lỗi Chân thành, nhưng sao khó quá, hắn thiết kế Website ThấtTình Group không phải để than trách và buồn bã bởi Thất Tình mà là hắn muốn lấy đó làm kỷ niệm, kỷ niệm về một mối tình học trò.
Cảm ơn ông trời đã cho hắn gặp gỡ và Yêu một người như T, cảm ơn T đã cho hắn sống những ngày thật hạnh phúc dưới mái trường THPT Quỳnh Lưu 2.
Sáng nay hắn lại cất xe trên những con đường ấy, niềm vui đã trở lại phần nào. Đêm về, bên những dòng tâm sự của bạn bè trên ThấtTình Group và giai điệu của Tuổi hồng thơ ngây hắn như lại tìm thấy mình. Chẳng hiểu sao hắn lại nghe ca khúc ấy, một ca khúc gở và chết chóc, hắn nghe đi nghe lại cho tới khi nhận ra xung quanh mình không gian về đêm đã ngập tràn, Tuổi hồng thơ ngây nhẹ nhàng xót xa cứ vang lên, cứa nhẹ vào tâm hôn của hắn nhưng hắn lại cảm thấy vững tin hơn.
Hắn thầm cảm ơn Thằng Hữu hôm trước đã vô tình nhắc đến bài hát đó với hắn, nhưng vẫn không khỏi trách Nó, giá như Nó đừng bao giờ nói ra điều đau đớn đó để cho hắn hi vọng thêm, để cho hắn không phải chịu một sự thật phũ phàng như vậy. Sự chia sẻ? Hắn lẩm bẩm và đặt dấu chấm cho bài thơ thất tình. Và có ai ngờ đến bây giờ hắn vẫn hi vọng, hắn không dám đối mặt để hỏi thật T là như vậy, hắn cố giữ cho mình một hi vọng, hi vọng nhỏ nhưng lại giúp hắn vượt qua những thử thách trong cuộc sống hiện tại và sau này./.
Đêm Noel 2007
Nguyễn Viết Linh
Fernando gửi ngày 21/04/2008, 10:25:02 PM | Đã xem: 3499
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
NGUYỄN THỊ HẬU
(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An
Một số lời dẫn
--------------------------------------------
Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần (6/11), thày Lê Trần Bân, Hiệu phó THPT Huỳnh Thúc Kháng (thành phố Vinh, Nghệ An) đã đọc bài văn viết về bố của học sinh Nguyễn Thị Hậu. Thày ngân ngấn nước mắt, cả sân trường xúc động lặng im. Sau hôm đó, người dân thành phố Vinh photo bài văn, chuyền tay nhau đọc.
Nguyễn Thị Hậu - học sinh chuyên Toán lớp 10A2 THPT Huỳnh Thúc Kháng, thành phố Vinh, Nghệ An - chỉ có 45 phút ngồi trên lớp học để viết lên bài văn này. Bài văn với gần 1.500 từ trên 4 trang giấy kiểm tra ướt nhoè nước mắt của Hậu khi làm bài.
Bóng dáng người bố yêu thương hiện lên trang văn, người đọc đường như thấy một chút bóng dáng người bố thân yêu của mình và thôi thúc nuôi dưỡng ước mơ và thúc giục sống tốt hơn. Bài làm văn của em đã viết lên cảm nghĩ chân thực về người cha thân yêu làm nghề xe lai (xe đạp ôm), nhưng bị căn bệnh quật ngã ra đi.
Thày Bân đọc được nửa bài văn quá xúc động nghẹn lời, ngân ngấn nước mắt. Chúng tôi đều rưng rưng, mến phục thương em Hậu và thôi thúc chúng tôi sống và giảng dạy tốt hơn. Từ nay vào các buổi lễ chào cờ đầu tuần chúng tôi chọn lọc những đề văn và bài làm hay đọc dưới cờ để nhân lên sự yêu thích văn chương của học sinh - thày Võ Tuấn Thiện, hiệu trưởng THPT Huỳnh Thúc Kháng, cho biết.
Ngay sau đó từ học sinh, giáo viên các trường trên địa bàn thành phố Vinh cho đến bà bán nước bác xe ôm đã photo bài văn, chuyền tay nhau đọc. Cứ thế bài văn nhân thêm nhiều bản, và chuyền về tận các huyện...
Chuyện của các bé
Buổi trưa, giọng đọc bài ê a của một cậu bé vang lên:
- Nguyên nhân, sách giáo khoa. Ý nghĩa, sách giáo khoa.
Bà mẹ ngạc nhiên hỏi:
- Bài học gì lạ vậy hả con?
- Thì con chép lại trên bảng của cô, rồi học thuộc lòng mà.
Nếu tên bạn là Vũ Trà My chẳng hạn, thì bạn chỉ lấy chữ M không thôi (first name), các bạn khác cũng tương tự như thế, chữ đầu tiên của dần cuối cùng, nhớ nghen, sau đó là dò chữ cái của mình trong bảng dưới đây.
A - J - S: Bạn là người cứng rắn, can đảm sống rất thành thật nên ghét nịnh bợ, tự ái cao nên chỉ thích chỉ huy người khác thôi, trong chuyện tình củm thì bạn lại rất khắc khe nên không mấy êm đẹp, bù lại rất thành công trên con đường công danh.
B - K - T: Ẩn chứa trong bạn là lòng thương người, tính tình tế nhịn nên rất giỏi ngoại giao, lại được bạn bè tốt giúp đở, bạn có duyên ngầm nên rất đào hoa nữa (oa oa ..ghê chưa!)
C - L - U: Thông minh sáng suốt có khả năng vượt mọi trở ngại khó khăn, đó là ưu điểm nổi bật của bạn, tính khiêm nhường, biết phục thiện, ham học hỏi, thích hoạt động lại giàu tình cảm nên bạn gặp nhiều fiền fức vì những chuyện tình cảm vụt vặt, rất có khiếu về văn chương, nghệ thuật.
D - M - V: Bạn giàu lòng thương người, thích công bằng ghét xảo trá, trong công việc thường có đầu óc bảo thủ, không thích sự thay đổi đột ngột, do đó bỏ lở nhiều cơ hội. Tính khí thất thường nhưng tôn trọng sự tự dzo riêng tư, không ưa lo xa, sống hết mình vì mọi người nhưng lại hay hờn dzỗi vặt, có số đào hoa, dễ tạo tình cảm với đối tượng nhờ duyên ăn nói và sự hào phóng, thế nhưng trong chuyện ấy bạn lại không dễ kén chọn chút nào.
E - N - W: Một con người phiêu lưu nhưng mê ngủ, thích thay đổi thích phiêu lưu thử thách để có thêm kinh nghiệm nên sẵn sàng tham gia vào các hoạt động lớn lao, sáng tạo cực kỳ! À có phải bạn rất khác về ngoại ngữ khong, là con người thích học hỏi nơi cuộc sống hơn là ở sách vỡ, yêu đời như Tiểu Yến Tử, không thích nghe lời khuyên của người khác nhưng lại được nhiều người hy sinh cho bạn, không thích cuộc sống bình lặng, nếu có dịp là bạn tách rời quá khứ để tìm một hướng đi mới.
F - O - X: Bạn chiếm được sự tinh tưởng của mọi người do tính tình bặt thiệp dễ mến, lời ăn tiếng nói khéo léo, đúng mực. Có khiếu về nghệ thuật, thơ nhạc, về mặt tình củm bạn khá là thành thật với tình iu lại còn thích được người ta hâm mộ nữa chứ!
G - P - Y: Sống nội tâm: tính trầm lặng, trung thực nên có những suy nghĩ kín đáo, chính gì lẽ đó nên bạn dễ bị hiểu lầm là Chảnh là ích kỷ, nhưng mà này, bạn thích được khen và ưa nói ngọt, phải không?
H - Q - Z: Có tính hay can thiệp vào chuyện bất bình, tự tinh, thích tự lập nên không thích nhờ vả người khác, tuy có tinh thần cầu tiến nhưng vì bạn bướng bỉnh, hiếu thắng nên gặp không ít khó khăn.
I - R: Rất dễ hoà đồng với tập thể nhờ tính bạn hiền lành, biết nhường nhịn, thích sống thoải mái không lo xa, rất hay gặp vận may bất ngờ (thích nhé!). Bạn là một nhân tài hay chí ít cũng có một nhân tính mạnh mẻ, có trí thông minh sáng tạo, chân thật rộng rãi, vị tha tốt bụng, nhưng có khi đưa đến sự kiêu ngạo, có thể thành công ở các lãnh vực nghệ thuật, khoa học, thương mại. Bước đi của bạn là bước đi của thành
Tin Nhắn vui
Nụ cười.... Nụ cười ấy.... Làm tôi vui mỗi ngày.... Làm tôi vui.....mỗi lần nhìn thấy... Làm tôi cảm thấy thanh thản....và nhẹ nhõm.... Làm tôi xao xuyến biết nhường nào... Hạnh phúc, chỉ đơn giản là nhìn nụ cười ấy, và biết, nó là dành cho mình...với tôi, chỉ như thế là quá đủ Nụ cười ấy....hiền dịu.... ....và nhẹ nhàng.... Nụ cười ấy...thật tươi tắn.... Đôi mắt ấy...long lanh... Cái nhìn ấy... đầy trìu mến..... Mãi mãi.... Chỉ muốn giữ nụ cười ấy luôn bên mình... ....Mãi mãi.... Nụ cười...hiền dịu ấy.... ...là của ... Chủ tịch Hồ Chí Minh.... In trên tờ pôlime 500 nghìn
Một nhà triết học gặp một thanh niên đang khóc vì thất tình. Nhà triết học cười lớn.
Chàng thanh niên giận dữ chất vấn thì nhà triết học lắc đầu nói:
- "Không phải tôi cười anh, mà chính là anh đang tự diễu mình".
- "Anh đau thương như vậy, chứng tỏ trong lòng anh còn tình yêu, mà đối phương không còn. Rõ ràng là tình yêu ở phía anh, anh không mất tình yêu, mà chỉ mất một người không yêu anh thôi, như vậy việc gì phải đau lòng? Tôi thấy anh nên về nhà ngủ một giấc là hơn. Người đáng khóc chính là cô gái, cô ta không chỉ mất anh mà còn mất cả tình yêu nữa...
-------------------
Đừng bùn bạn nhé, hãy đứng dậy và đi thẳng về phía trước, còn rất nhiều điều cần bạn làm đấy!